chèo lái những dòng đời xuôi ngược đến bến đậu yêu thương hay cũng mang trong mình niềm yêu mến nghề giáo có phải không?
Ngay từ khi còn là những cô bé, cậu bé bỡ ngỡ đến trường tới khi trưởng thành đâu đâu ta cũng thấy có bóng dáng của thầy cô. Thầy cô đứng bục giảng với giọng nói ấm áp, trầm bổng, thầy cô mang đến cho chúng ta những điều lý thú của cuộc sống, thầy cô đã dạy cho chúng ta về đạo lý làm người, về lòng yêu thương, lòng bao dung, thầy cô đã uốn nắn ta từng bước đi, từng nét chữ đầu đời, đến những trang văn, những dòng thơ đầy xúc cảm.
Thời gian vẫn cứ trôi đi như những cỗ xe vô hình lăn bánh, thầy cô vẫn lặng lẽ là người lái đò, chở hết lớp học sinh này tới lớp học sinh khác đến bến bờ tương lai, đến bên kia của dòng sông tri thức. Ôi! Cao quý thay người thầy, người cô! Công ơn của thầy cô khó có thể đong đo cân đếm được. Rồi mai đây những đàn chim bé nhỏ ngày nào sẽ tung đôi cánh trên bầu trời tri thức với hành trang trên vai là những kiến thức quý báu và những lời dạy bảo của thầy cô. Những lời dạy bảo ấy mãi theo ta cùng năm tháng, khi khó khăn nó mãi là điểm tựa để ta dựa vào và cố gắng trở thành những người công dân tốt.
Và vì tất cả những lý do chúng ta đã có ngày 20/11 (Ngày nhà giáo Việt Nam) để tỏ lòng biết ơn cũng như ngợi ca công lao của những người thầy, người cô. Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 với tất cả tấm chân tình các bạn sinh viên, học sinh trong và ngoài trường đã cùng nhau phủ kín cây yêu thương bằng vô vàn lời chúc, lời tri ân. Xin gửi đến thầy cô, chúc cho tất cả thầy cô luôn vui vẻ tràn ngập niềm tin trong cuộc sống, sẽ mãi là những con đò tận tịu kiên nhẫn đưa tất cả các thế hệ học trò qua đại dương kiến thức mênh mông của nhân loại!
Gửi những người chèo đò mải miết giữa sông xưa…..
Gửi thầy con, người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược…
Dẫu đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông…
Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông đưa khách…
Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng…
Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo đời…
Ngọc Tuyến và Chalk Media Club