Tiết trời thì đẹp thế đấy! Vậy mà mấy ngay đầu đến đây, gần 5h15, mười mấy đứa chúng tôi đang chạy xuống sân trạm y tế tập thể dục thì mặt ai cũng ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở, đầu tóc bù xù như tổ quạ, đến tội. Mà tội cái gì? Ai bảo đứa này gọi đứa kia, lúc sau đứa kia lại kéo đứa này mãi mới dậy được. Nhớ mấy hôm đầu, đội chúng tôi có 18 nhân thì đến 15 nhân bị phạt cho hai tay sau đầu chạy quanh sân, ai xuống chậm một phút phạt chạy một vòng, hai phút hai vòng, cứ thế mà tính, cấm ý kiến ý cò. Từ hôm sau, hiếm có người bị phạt, ý thức dần lên cao và đi vào nề nếp.
Chúng tôi khởi động buổi sáng bằng những động tác thể dục cơ bản. Sau đó cả đội mở nhạc tập nhảy lại mấy bài dân vũ: Một ngày mới, Chỉ thế thôi, Chicken dance, Rửa tay,... Nhảy xong tỉnh cả người, hết ngái ngủ luôn. Nhắc đến dân vũ, Nông thôn 2 xin được mạn phép gửi lời cảm ơn đến các bạn Chuyển Giao vì những bài dân vũ Chuyển Giao dạy Nông Thôn 2 trong những ngày tập huấn ở trường để chúng tớ có thêm những “vũ khí” sắc bén sử dụng ở địa phương trong các dịp giao lưu. Mỗi buổi sáng đội chúng tôi dành 15 phút để tập thể dục, 20 phút để chơi môn thể thao yêu thích và 10 phút để vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng. Sau đó là giờ tự do và chuẩn bị quần áo, đồ dùng lao động cho công việc buổi sáng.
Đội hướng dẫn các thiếu nhi tập dân vũ
Trời đã bắt đầu nắng. Công việc sáng nay của chúng tôi là phát quang con đường làng đang ngập ngụa cỏ rác và ẩm ướt. Mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi bắt tay vào làm việc. Người cuốc, người xẻng, người chổi, người kéo xe bò, người kéo xe rùa chở cỏ rác,... Mỗi người một việc. Tiết trời tháng 7! Sau không khí mát mẻ, yên bình lúc sớm tinh mơ là cái nắng như đổ lửa. Thời tiết như thử thách con người. Chúng tôi vẫn miệt mài với công việc. Mồ hôi trên mặt nhỏ từng giọt xuống đất. Mồ hôi thẫm đẫm màu áo xanh. Quần áo lấm lem đất cát,... Thời tiết này dễ làm người ta phát bực, ấy thế mà đội chúng tôi ai ai cũng nở nụ cười trên môi, chúng tôi vừa làm việc vừa trò chuyện với nhau về những ngày đi học, về bữa cơm tập thể, về những bạn trong đội lần đầu tiên biết lao động chân tay như nào, lần đầu tiên ăn bữa ăn tập thể, nấu ăn cho 1 tập thể như nào... Những câu chuyện vui giúp đội vừa đảm bảo được công việc phải làm vừa giúp tạm thời quên đi cái nắng bỏng rát và cái mệt đang xâm chiếm cơ thể.
Giúp bà con dọn dẹp đường làng ngõ xóm
Tôi thoáng nghe tiếng hai bác đứng ở đầu ngõ nói với nhau đôi ba câu khi các bác đến gần đứng xem đội làm việc: “Tí nữa tôi bắc cái ghế đẩu rồi để bình nước lên với mang mấy cái cốc ra cho chúng nó uống, nắng nóng thế này chết mệt, chết khát”. Tôi mỉm cười, đưa tay áo lên lau giọt mồ hôi đang vương trên trán chưa kịp rơi rồi tự nhủ: Cố lên cô gái, cố lên đồng đội của tôi...!
Những cô gái "Nông thôn..2" lần đầu làm quen với công việc lao động tay chân
Những cốc nước từ đội hậu cần thắm tình đồng chí
Và chúng tôi đã thấu hiểu tình cảm của người dân dành cho các chiến sĩ tình nguyện gần gũi và đáng quý biết bao khi được tiếp nhận tình cảm đó từ những lời hỏi han của các bác nông dân, từ ấm nước nhân trần các bác nấu cho sinh viên tình nguyện, kèm theo câu nói “ Nghỉ tay uống đi các cháu, rồi hãy làm việc tiếp, các cháu cũng như con cái bác, có gì khó khăn cứ bảo các bác….” Chúng tôi ríu rít cảm ơn và chuyền tay nhau, chia sẻ cùng nhau cốc nước mạt lạnh cùng sự cảm động từ ánh mắt của các bác nông dân như biết cười, làm tôi nhớ mẹ...
Không hiểu vì được tiếp thêm “sức” và có thêm những lời động viên hay vì mỗi đứa chúng tôi tự ý thức phải cố gắng hơn để sớm hoàn thành nhiệm vụ mà 10h sáng công việc đã được hoàn thành. Áo ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, mặt ai nấy đều đỏ lên vì nóng rực, chân tay quần áo ai nấy đều lấm lem. Ngồi nghỉ dưới một tán cây to, chúng tôi nghêu ngao hát, ai bảo mệt thì không được hát nào?
Những câu chuyện vui, những câu hát tập thể luôn vang lên trong giờ nghỉ
Đội chúng tôi có 1 sự nhạy cảm với âm nhạc, nếu có loa mở nhạc lúc đó bật lên là có thể đứng phắt dậy và nhảy ngay để biểu diễn cho các bác nông dân ở đó xem. Trong lúc đội ngồi nghỉ, có bác mang cho chúng tôi một túi ổi và một quả mít chín cây thơm nức mũi, để “tặng” đội, nhìn hai anh trong đội sung sướng tung quả mít lên làm tôi liên tưởng đến cảnh đội tuyển Đức sung sướng nhận chiếc cúp vô địch World Cup.
Nghỉ ngơi, ăn ổi, uống nước xong, chúng tôi thu dọn dụng cụ lao động, cùng nhau đi về trạm y tế, vừa đi vừa nghêu ngao hát. Tôi lại nhớ hôm trước chúng tôi cũng đi dọn cỏ, nhiều cỏ qúa phải nhờ bác lái xe công nông chở. Cuối buổi lao động, bác cho phép chúng tôi ngồi lên thùng xe, bác chở về. Ôi cái cảm giác được ngồi xe “mui trần” mới thú vị làm sao! Cứ đến chỗ có tán cây nhãn hay hồng bì bác lại cho xe chậm lại, trêu chúng tôi rằng “Cây nhà bác đấy, cứ hái mang về mà ăn”. Tuy vừa tầm tay với nhưng chúng tôi không ai hái quả nào, dù thèm lắm, mắt nhìn chăm chú lắm, nhưng toàn giả vờ với với túm túm không khí thôi. Bởi chúng tôi tự ý thức được việc giữ gìn hình ảnh của những người đang được vinh dự khoác trên mình màu áo xanh tình nguyện của Trường. Một câu hát cất lên và chúng tôi lại cùng hát, hát khúc ca “Làm tình nguyện hết mình”, được chúng tôi mặc định là bài truyền thống của cả đội.
“ ... Tôi đi làm tình...đi làm tình....đi làm tình nguyện viên.
Tôi sẽ hết mình, sẽ nhiệt tình suốt quãng đời sinh viên.
Tôi sẽ hát những khúc ca mang đến cho cuộc đời.
Tình yêu đến từ khắp mọi nơi...”
Chúng tôi vừa hát vừa vẫy tay chào khi gặp người dân nơi đây. Ai cũng nhìn chúng tôi, cười và vẫy tay chào đáp lại. Ôi, sao mà ấm lòng đến thế! Tình dân sinh giữa chúng tôi và người dân Phương Độ ngày càng thân thiết hơn. Ngồi trên xe mà lòng tôi tràn ngập những cảm xúc không tên. Đúng, không tên ! Bởi tôi chẳng thể diễn tả thành lời, chỉ biết sau này, tôi sẽ mãi chẳng bao giờ quên được những giây phút ấy.
Ngay từ hôm đầu về Phương Độ, “Xếp” đội trưởng đã bàn với chúng tôi, mỗi hôm “biên chế” ba người hậu cần. Ở nhà có nhiệm vụ dọn dẹp nơi ăn ở, sân cổng, nhà vệ sinh và nấu ăn cả ngày. Thế nên hôm nào về đến nhà, trước mắt chúng tôi đã có một bữa ăn ngon lành. Chúng tôi ăn trong những tiếng cười nói vui vẻ. Làm càng mệt, ăn càng ngon. Hậu cần nấu món gì là hết món đó, nồi cơm hôm nào cũng cạo cả cháy. Nhất là ba anh con trai, dự là sắp bị đồng hóa giữa mười năm nàng tiên xinh đẹp còn lại.
Sắp tới, xã tổ chức Hội thi Bí thư Chi bộ giỏi, các bác lãnh đạo địa phương muốn chúng tôi chuẩn bị một vài tiết mục văn nghệ góp vui cho Hội thi. Đồng thời tạo cơ hội giao lưa giữa Đội Thanh niên tình nguyện và các Ban ngành đoàn thể trong xã và huyện. Vì thế chiều nay, chúng tôi ở nhà cùng nhau tập văn nghệ. Hát tốp ca, múa, đơn ca, song ca đủ cả. Vui nhất là lúc mấy chị em “chế” động tác múa. Mấy anh con trai cứ ngồi dưới chỉ chỏ, chỉnh sửa này nọ. Tập văn nghệ xong, chúng tôi chia ra vài người xuống sân dạy các em nhỏ tập nhảy, sau đó đội chơi đá cầu, cầu lông; đội hậu cần mải mê nấu nướng. Bữa cơm tối lại đầy ắp tiếng cười, tiếng nói.
Vậy là một ngày dài đã kết thúc. Mọi người đã ngủ, chỉ còn tôi vẫn ngồi viết. Có lẽ mỗi người đồng đội của tôi ở đội khác, họ đang làm nhiệm vụ ở một miền quê khác với một câu chuyện thú vị, ý nghĩa khác mà tôi sẽ được biết qua những bài đăng của Đoàn trường. Gió ngoài cánh đống thổi qua khung cửa sổ vào căn phòng, gió lùa đưa những mệt mỏi bay xa. Ngày mai trời lại sáng, chúng tôi sẽ tiếp tục công việc của những siêu nhân xanh hoàn thành nhiệm vụ Được giao, cống hiến sức trẻ cho xã hội, cho đất nước.
Những người đồng đội của tôi ơi, hãy vững tin và luôn sát cánh bên nhau nhé!
Ngày 15 tháng 07 năm 2014
Tiểu Lính