Mẹ ơi, hè này con không ở bên gia đình, không biết bố mẹ ở nhà có khỏe không? Công việc ở nhà như thế nào? Đêm đã khuya, con chỉ mong bố mẹ của con ngủ ngon. Công việc ở nhà chắc bận rộn lắm, có phải con rất hư phải không ạ? Vậy mà bố mẹ vẫn chiều con như vậy đấy, vẫn cứ ủng hộ con đi tình nguyện. Khi con đi, chỉ có tình yêu của bố mẹ là hành trang cho con. Hành trang ấy đã giúp con vững bước trên những nẻo đường xa.
Bố mẹ ạ, đặt chân đến Phúc Thọ, con bắt gặp những gánh lưng còng oằn mình với cuộc sống mưu sinh; con bắt gặp những đứa trẻ thơ ra chợ bán hàng. Cũng bắt gặp những cung đường đầy màu xanh , những con đê trải dài bất tận, những đầm sen trải dài ngát hương, những cánh đồng lúa thơm mùi nắng mới. Cuộc sống ở đây là vậy đó, chẳng được như khi con ở nhà mình đầy đủ tiện nghi. Ấy vậy mà con cảm nhận cuộc sống ở đây thật yên bình. Có lẽ con đã yêu, yêu bầu trời xanh, yêu cánh diều, yêu cả con người nơi đây, yêu cách họ yêu người và yêu những người đồng chí của con . Có lẽ con sẽ nhớ lắm những ngày đi dạy Tiếng Anh cho trẻ em làng xóm, con sẽ nhớ lắm tiếng cười trẻ em giòn tan trong không gian tĩnh lặng. Con nhớ những động tác múa vừa vụng về nhưng lại tràn đầy sự hạnh phúc trong ánh mắt bọn trẻ. Con nhớ cả tiếng hát bập bẹ ngọng líu ngọng lô tiếng anh nữa mẹ ạ. Giờ con mới cảm nhận được thì ra làm cô giáo hạnh phúc như vậy đấy, học sinh của mình có thể chưa được giỏi nhưng chỉ khi nhìn thấy ánh mắt khát khao những ngọn lửa yêu thương thì dù có mệt nhọc mấy mình cũng có động lực để tiếp tục giảng dạy. Đứng trên bục giảng, trước những sự nghịch ngợm của bọn trẻ con như trở lại những năm tháng ấu thơ, có đôi lần bắt gặp sự dịu dàng của thầy cô trước những trò vụng dại tuổi nhỏ.
Con yêu bầu trời xanh và…
…yêu đầm sen trải dài ngát hương
Bố mẹ ạ, rời xa biệt danh “ cậu ấm cô chiêu”, chúng con về đây học cầm cuốc, cầm liềm, học cầm cách đẩy xe rùa, học cách trồng nấm.Từng luống cỏ chúng con cắt lởm nhởm, chẳng ra hàng ra lối, bỗng nhiên thấy mình ngờ nghệch hơn cả những em bé. Trước chẳng phải chúng con sống trong sự bao bọc của bố mẹ vẫn tự hào về bản thân, ấy vậy, về đây bỗng thấy mình trẻ con lạ thường, động vào việc gì cũng cần học lại. Có lẽ chúng con không chỉ về phổ cập tin học và ngoại ngữ mà chúng con về nơi đây còn được phổ cập thế nào là hương đồng gió nội, được phổ cập thế nào là trải qua sương gió. Có trải qua như vậy, chúng con mới thấm thía nỗi nhọc nhằn của bố mẹ. Càng hiểu chúng con càng thương hơn từng giọt mồ hôi vương trên mí mắt của bố mẹ; càng hiểu chúng con càng xót xa mái đầu đã phai dần theo lớp bụi thời gian.
Lần đầu con cầm xe rùa
Có lẽ con đã yêu màu áo xanh tình nguyện, màu áo xanh làm dịu mát những ngày hè, màu áo nhuộm xanh những góc phố, những cây cầu. Màu áo xanh ấy mang theo ngọn lửa nhiệt huyết thắp sáng mọi nẻo đường. Có lẽ con đã yêu, yêu vị mồ hôi vương trên áo ai, yêu tiếng hát xóa tan những nhọc nhằn ngày nắng, yêu những lần tay nắm chặt tay thắm tình đồng đội. Yêu lắm màu xanh thiêng liêng chẳng bao giờ phai màu.
Con yêu màu áo xanh tình nguyện, yêu những lúc đứng lớp
Có lẽ con đã yêu “ Tình nguyện – những chuyến trải nghiệm từ trái tim!
Trương Tạ Anh Nga
K62A Tâm Lí Giáo Dục