“Gửi mẹ thân yêu,
Mẹ đang rất nhớ con phải không? Con cảm nhận được mẹ ạ, bởi trong con nỗi nhớ mẹ đang dạt dào hơn lúc nào hết! Đây là mùa hè đầu tiên con xa gia đình, mùa hè đầu tiên con sống tự lập trong một “gia đình” khác, mùa hè đầu tiên con khoác lên mình chiếc áo xanh tình nguyện, cũng là khi mẹ không được chăm sóc cho đứa con trong mắt mẹ luôn bé bỏng, trong tim mẹ luôn được bao bọc. Con đang ngồi viết những dòng này cho cho mẹ, sau khi trời vừa đổ một cơn mưa tầm tã lúc sớm mai, thời tiết vô tình xúc tác cho con muốn gửi gắm những tâm sự trong lòng suốt quãng thời gian qua.
“Gia đình” khác đó thật ấm áp và chứa chan yêu thương, bên con là các bạn, các anh chị cùng đội tình nguyện mà chúng con thường gọi là “Tin Anh Đi”. Mới cách đây một tháng, con còn phải năn nỉ gia đình cho con nộp đơn đi tình nguyện, bố mẹ lo cho con trai, bà lo cho thằng cháu đích tôn và con cũng đã rất lo cho quyết định của mình. Cuộc sống ngay cả khi con đã thành một sinh viên năm nhất đại học không khác biệt nhiều so với tuổi thơ, tuổi học trò của con. Một cậu ấm thành phố đúng nghĩa luôn được cả gia đình nuông chiều, chưa bao giờ cầm đến cái chổi, chưa bao giờ biết đến rửa bát, con chỉ biết học, ăn và đi chơi thôi mẹ nhỉ? Ngay cả chiếc xe đạp quen thuộc của bao cô cậu học trò con cũng chưa một lần biết đạp. Nhiều lúc con tự hỏi mình chưa biết nhiều vậy? Nhiều lúc con khát khao muốn khám phá cuộc sống xung quanh, muốn trưởng thành hơn trên đường đời lớn hơn con đường từ nhà đến trường luôn là đôi ba mét. Con nghĩ đây là lúc thích hợp để mình thay đổi bản thân mình, điều mà lúc nhỏ hơn con không thể làm được. Chúng ta đều lo rằng con bước vào cuộc sống tình nguyện có chịu được khó khăn, gian khổ, có làm được những công việc chưa bao giờ làm, có tự lo được cho bản thân mình. Lúc mẹ đọc được những lời này, chính là lúc con muốn nói: “Thưa mẹ, con đã lớn khôn!”
Ngày phỏng vấn con chỉ biết mang theo tinh thần xung kích tình nguyện, khát khao cống hiến sức trẻ, và con đã trải lòng muốn được tham gia để bỏ đi hình ảnh cậu ấm, học hỏi các anh chị các bạn để trưởng thành hơn. Mẹ và con đã cùng chờ kết quả phỏng vấn và con không quên giây phút mẹ đã nở nụ cười mãn nguyện khi con qua được vòng phỏng vẩn, dẫu trong lòng mẹ vẫn còn nhiều nỗi lo nhưng trong mắt mẹ, con thấy mẹ đang hy vọng rất nhiều. Con khoác balô lên đường vào kí túc xá tập huấn, mang theo hy vọng của mẹ. Ngoài việc con được lắng nghe những buổi chia sẻ kinh nghiệm, kỹ năng sống ý nghĩa, được làm quen giao lưu với các đồng đội bên mình, con đã học và làm các công việc dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của mọi người. Cảm giác rụt rè lúc đầu khi tiếp xúc với mọi người nhanh chóng xóa nhòa bởi sự thân thiện và nhiệt tình. Con đã không quên lời mẹ, phải chú ý lắng nghe, phải làm hết sức mình. Anh đội trưởng rất quan tâm con, có lẽ vì nghe con trả lời hôm phỏng vấn, anh đã tạo mọi điều kiện để cho con không bỡ ngỡ và cảm thấy quá khó khăn. Anh không nói nhiều nhưng luôn quan tâm đến các thành viên trong đội và xung phong làm việc. Cũng lần đầu tiên đi tình nguyện như con, lại làm đội trưởng, áp lực dành cho anh là lớn hơn con rất nhiều, nhưng đến hôm nay, con thấy anh ấy phần nào gạt được nó, những chuyện xử lí chưa tốt anh đã rút kinh nghiệm với tinh thần phải vấp ngã mới có được thành công. Các buổi họp đội hàng ngày có những lúc trải lòng trong đội, mọi người dành cho nhau những chia sẻ, góp ý thẳng thắn, con dần cảm thấy mình trưởng thành hơn. Chiếc giường ở kí túc không phải chăn ấm đệm êm như ở nhà, nhưng qua mỗi ngày nó lại trở nên thân thuộc. Con đã cảm thấy tự tin hơn rất nhiều để bước tiếp.
Mùa hè mọi năm, con ngủ nướng cả ngày, ăn bữa cơm đầy đủ khẩu vị. Mùa hè năm nay, con dậy từ năm giờ sáng để sinh hoạt cùng đội, những bữa cơm tập thể con ăn không đầy đủ khẩu vị, xuất ăn mỗi người rẻ đến mức con chưa bao giờ có thể tưởng tưởng ra nhưng con có thể bật dậy đúng giờ, có thể ăn ngon và no bụng. Thật kì diệu phải không mẹ? Mùa hè mọi năm, một ngày trôi qua thật dài. Mùa hè năm nay, hàng ngày phải đi dạy, tham gia lao động, nhưng nó lại trôi qua thật nhanh. Nhanh đến mức sắp kết thúc đợt tình nguyện rồi nhưng con lại muốn thời gian kéo dài hơn nữa, hay chí ít nó ngưng lại tại lúc này, lúc con đang cảm thấy hạnh phúc tột cùng.
Năm nay đội con về với xã Ngọc Tảo, huyện Phúc Thọ, một miền quê ven sông Hồng yên ả, với những cánh đồng dài bất tận, người dân ở đây giàu tình người và yêu quí bọn con. Về đây dạy học, bọn con ở luôn trong trường Tiểu học Ngọc Tảo, nơi chúng con thực hiện công tác giảng dạy chuyên môn Tin học của mình. Các thầy cô đa phần chưa được làm quen nhiều với Tin học, nhưng rất ham học, ham thực hành nên những buổi đi dạy con thu lại nhiều kinh nghiệm bổ ích cho việc đứng lớp sau này. Các cô rất quí đội, luôn đùa đang bọn con về đây xóa mù cho các cô, thỉnh thoảng lại mời đội con về nhà mình chơi. Con rất mong sau đợt tập huấn này, các cô có được cho mình những kỹ năng cơ bản để tự soạn cho mình những bài giáo án điện tử.
Năm nay thành đoàn tổ chức chủ điểm năm Văn minh đô thị, các địa phương hưởng ứng bằng việc xanh sạch đẹp đường làng ngõ xóm. Bọn con cùng bên xã đã có những buổi lao động như vây. Được đi dạo trên con đường làng quanh co, trên những cánh đồng bao la, trên bờ đê dài tít tắp với con đã là thứ cảm giác mới mẻ và tuyệt vời. Được ngắm bầu trời xanh , không khí ở đây trong lành với con thú vị hơn nhiều cuộc sống bon chen nơi thành thị. Nhưng được cầm cái cuốc cuốc đất, cầm cái liềm cắt cỏ, đấy xe rùa với con là không thể diễn tả được hết các cung bậc cảm xúc. Làm được những việc đó, chính là lúc lòng con tự nhủ: “ Mình đã làm được”, thêm một bước tiến tới cái đich con đang theo đuổi. Nó gần giống như lúc con đỗ đại học hay lúc con đạt điểm mười trong kì thi vậy.
Các thầy cô và các anh chị trong đoàn xã tạo cho chúng con một môi trường ăn ở sinh hoạt rất tốt. Chỉ có một khó khăn nhỏ mà khi con nói mẹ đã muốn con về nhà ngay, khi nhiều người trong đội chưa quen cuộc sống thôn quê trên nguời xuất hiện nhiều nốt, nhiều vệt mẩn đỏ. Lúc chưa rõ bệnh, cả đội đều bất an, mọi người đều nghĩ đã bị rona thần kinh, nghĩ đến phải kiêng nước, phải kiêng ăn, cảm giác đó cộng với việc không ở bên cạnh gia đình đúng là rất khó khăn phải không mẹ? Nhìn ai nấy hoa hòe hoa gấm trên người vừa lo nhưng có lúc cả đội lại tủm tỉm cười. Mọi người đều trả lời không khi được phỏng vấn có sợ đi tình nguyện gặp bệnh ngoài da không nên tất cả đều đồng lòng đương đầu với nó, đội con báo với bên trường và xã đoàn để nhận sự giúp đỡ. Con đã giấu mẹ khi con bị bệnh cùng mọi người, vì nếu mẹ biết mẹ sẽ lên đây đón con về ngay, phải kết thúc đợt tình nguyện như vậy con không muốn, con xin lỗi mẹ! Nhưng giờ sau khi trạm y tế qua khám mọi người thật ra là bị côn trùng đốt, bôi thuốc và uống thuốc là sẽ đỡ và khỏi dần thì lúc này tình hình đội con đã rất tốt rồi thưa mẹ. Mẹ đừng giận con nhé. Đây chắc chắn là một kỉ niệm cực kì đẹp trong cuộc đời con, trong thời gian làm tình nguyện của con, đánh dấu trong con sự gắn bó với mảnh đất này, với tình đồng chí đồng đội sâu đậm.
Đây là đôi lời con gửi đến mẹ, con mong gia đình mình mạnh khỏe, cả nhà cùng chúc cho đội con thành công tốt đẹp trong mùa hè xanh tình nguyện này nhé.
Con yêu của mẹ.”
Ban thông tin đội Phổ cập tin học Ngoại ngữ