Căn nhà sàn kiểu mới từng cho tôi những sợ hãi những cô đơn giờ giống một người cha bao bọc mười bảy đứa con bé bỏng, luôn dang rộng vòng tay đón chúng trở về sau mỗi buổi làm việc mệt mỏi, tiếp thêm cho chúng sức mạnh về một ngày mai đổi mới quê hương này!
Từng giọt gianh trên mái cọ rơi xuống như từng giọt nước mắt mang mát mẻ xoa dịu mệt mỏi bao ngày, hay là những giọt nước mắt xót thương chuẩn bị đưa tiễn những người con đi xa.
Tôi ngồi bên khung cửa trước hiên nhà, ngắm mọi thứ qua nước mắt người cha, cái gì cũng thật thân quen đến lạ. Con dốc gần nhà với một bên là nhãn, một bên là xoài, sớm từng sớm đung đưa trước gió tiễn chúng tôi đi làm nhiệm vụ. Bãi đá trầm tư nghiêng mình nghe từng dòng tâm sự mỗi đêm, từng hạt đá ôm trong mình giọt nước mắt nhớ nhà, nhớ người thân hay tan ra, vỡ vụn cùng tiếng cười giòn tan khi hạnh phúc ùa về.
Mai tôi về Hà Nội, xa nơi này chắc tôi nhớ nó nhiều lắm, nhớ những giọt nước mắt, nhớ những tiếng cười!
Mười bảy anh chị em, trước đã quen hay chưa từng biết, hai mươi mốt ngày chẳng quá dài nhưng sao bao nhiêu là kỉ niệm, kéo tất cả thành một gia đình, khi về tôi sẽ nhớ làm sao.
Nhớ anh Đội trưởng “2Đ” trầm tính, khôn ngoan đầy táo bạo, tận tình chăm sóc từng người em!
Nhớ anh cả Quang “Lùi” nóng nảy nhưng giàu tình cảm, cho tôi nhiều bài học đáng nhớ suốt cuộc đời!
Nhớ anh “Thẩm” nghiêm túc tuyện vời!
Nhớ anh “Hee” cục cằn nhưng nhiệt huyết!
Nhớ “Ả Đào” bồng bột nhưng nội tâm!
Nhớ “Chuối” đam mê nhảy nhót nhưng hậu cần đảm đang!
Đám anh em trai tôi đấy, mỗi người một tính, đôi lúc ầm ĩ cãi nhau nhưng thử khi có ai đó có chuyện gì xem, chẳng thiếu ai bao giờ, khó khăn mỗi người một tay, mỗi người một chút sức, chẳng còn cái gì là khó khăn.
Tiền tuyến tất nhiên luôn cần có một hậu phương vững chắc, mười một vòng tay rộng đón, kéo chặt từng thành viên lại với nhau, thổi hơi ấm, chan tiếng cười.
Từng người chị, người bạn với một tên con trai yêu văn thơ, giàu cảm xúc như tôi là những gì đáng quý nhất. Mỗi đêm cảm xúc trong tôi ùa về, vỡ oà là mỗi đêm tôi có một bờ vai bên cạnh, nước mắt tôi rơi khi thất vọng, ấm ức xoá nhoà bởi những quan tâm, sẻ chia, những câu chuyện mọi người kể làm tôi nguôi ngoai phần nào.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, ngọn đồi trước nhà đã phủ kín mây mờ. Ngày mai cũng giờ này, tôi sẽ được ở Hà Nội, được về với căn nhà cả năm đi học chỉ kịp ghé qua vài ngày, thăm mẹ cha luôn trông ngắm người con trai luôn muốn thả mình đi xa, thăm cô em gái cá tính, thăm cô bạn Jally Nguyễn của tôi.
Công việc còn nhiều, chắc gác máy tại đây thôi nhỉ! Ngày mai vẫn nhớ nhé “ Hãy tiễn chúng tôi bằng những tiếng cười, và đón chúng tôi bằng những giọt nước mắt!” Cảm ơn những đội đã hoàn thành nhiệm vụ, chúc những đội vẫn đang hoạt động tiếp tục hoàn thành công việc một cách tốt nhất! Năm sau chúng ta sẽ gặp lại, sẽ lại là một mùa hè xanh đầy kỉ niệm, đầy ý nghĩa, cho màu xanh của tình nguyện viên nói chung và sinh viên tình nguyện của Trường Đại học sư phạm Hà Nội nói riêng sẽ phủ xanh khắp nơi nơi trên đất nước này! Tạm biệt!