“Mang trái tim tình nguyện ra đi lòng bao lưu luyến.Mang trái tim tình nguyện tuổi xuân sống cho mọi người
Tuổi trẻ ơi tha thiết yêu đời
Tuổi trẻ ơi bay đến muôn nơi
Mang trái tim tình nguyện
Mang trái tim tình nguyện
Vì quê hương chúng ta lên đường!
Tôi tình cờ nghe được giai điệu của bài hát “Tuổi xuân tình nguyện” vang lên trong chương trình phát thanh radio. Lời bài hát vang lên bỗng chốc trong lòng tôi có cảm giác nôn nao khó tả, tôi thầm nhẩm theo lời bài hát rồi thả hồn mình theo giai điệu!
Cái nóng nực, cái oi bức và nhất là sự thất thường của thời tiết mùa hè chẳng thể nào làm cho chúng tôi – đội Tình nguyện Nông thôn 2 lùi bước mà dường như nó càng làm cho chúng tôi thêm hăng say, dấn thân nguyện cống hiến hết mình. 18 đồng chí chúng tôi đều học cùng nhau dưới mái trường Đại học Sư phạm Hà Nội, cùng mang trong mình trái tim căng tràn sức sống của tuổi trẻ, nguyện cùng nhau đến với mảnh đất, con người mới để chung tay góp sức giúp địa phương và người dân ở đó xây dựng Nông thôn mới. Còn nhớ lắm những ngày đầu tiên vào kí túc xá, đội tôi ở cùng nhau. Suốt những ngày đó, câu chuyện mà chúng tôi hay cùng nhau bàn luận, là không biết năm nay đội Tình nguyện Nông thôn 2 sẽ đi đâu, đội sẽ tổ chức hoạt động gì? Về phần tôi, tôi cảm thấy có chút gì đó lo sợ, “không biết rằng liệu tôi có hoàn thành tốt được công việc trong chuyến đi tình nguyện này hay không...?” Những câu chuyện đó cứ kéo dài và nóng dần lên, cho tới khi những ngày tập huấn bắt đầu, đội nhận được thông báo là sẽ tới xã Phương Độ - huyện Phúc Thọ hoạt động tình nguyện. Nhìn khuôn mặt ai nấy đều háo hức, chỉ mong sớm đến ngày lên đường mà tôi cũng hồi hộp khôn tả.
Ngày 5/7, khi các sĩ tử bước vào môn thi đầu tiên của kỳ thi Đại học, Cao đẳng, cũng là ngày mà chúng tôi dời ký túc xá lên đường đến Phương Độ. Tạm biệt Hà Nội, tạm biệt cái náo nhiệt của Trung tâm Thủ đô, chiếc xe dần chuyển bánh đưa chúng tôi đến với “miền đất hứa”. Suốt dọc đường đi, trong tâm trí tôi không ngừng hiện lên những hình ảnh đẹp về mảnh đất và con người nơi đây. Phương Độ cách trung tâm Hà Nội hơn 30km, sau gần một tiếng đồng hồ, trạm y tế xã là điểm dừng chân và nơi ở của đội trong suốt quá trình hoạt động.
Còn nhớ ngày đầu tiên, tôi bắt gặp nụ cười thân thiện từ anh Bí thư Đoàn xã, của bác Trưởng trạm Y tế, của bà con xóm làng quanh đó, bắt gặp những ánh mắt thơ ngây, trong sáng, có gì đó vẫn còn hơi ngạc nhiên từ những đứa trẻ khi nhìn thấy chúng tôi sao gần gũi quá, tôi không cảm thấy xa lạ mà cảm thấy nơi đây như chính là quê của mình vậy.
Trải qua những ngày đầu bỡ ngỡ còn chưa quen, thấm thoát đã hai tuần trôi qua. Hai tuần, quãng thời gian không quá dài xong quãng thời gian đó đủ để tôi ghi lại những khoảng khắc, những dấu ấn, những kỉ niệm về một mùa hè được trải nghiệm trong màu áo xanh đầy ý nghĩa.
Nhìn những con đường được cắt dọn sạch cỏ, nhìn lũ trẻ con với làn da bánh mật cháy nắng, được thấy chúng cười, nhìn thấy sự hồn nhiên vui tươi của chúng, nghe chúng hát khi tổ chức sinh hoạt cho chúng....trong lòng tôi có cảm xúc không gọi thành tên ! Điều bất ngờ và làm tôi cảm động nhất trong thời gian đã hoạt động còn là câu chuyện về cuộc đời của một người phụ nữ - một người mẹ lam lũ.
Thật tình cờ trong cơn mưa của buổi chiều mùa hạ! Mưa tới bất chợt làm cho đội chúng tôi phải tạm dừng công việc của buổi chiều hôm ấy. Mưa ngày một nặng hạt vậy mà chúng tôi thoáng thấy ở gần chỗ đội trú mưa, cả một sân ngô to vẫn chưa được thu dọn và chỉ có một mình bác gái đang cặm cụi thu quét. Thấy vậy chúng tôi chạy ùa tới, mỗi người một chân một tay nhanh chóng thu dọn sân ngô trước khi cơn mưa nặng hạt thêm và ngô sẽ bị ướt hết.
Thu xong ngô vào bao các bạn nam trong đội vác những bao ngô lên chiếc xe bò để chở về nhà cho bác, vừa đẩy xe bò chúng tôi vừa ngân nga theo giai điệu bài hát “làm tình nguyên hết mình”
“Tôi đi làm tình...đi làm tình nguyện viên. Tôi sẽ hết mình sẽ nhiệt tình suốt quãng đời sinh viên...”.
Các bạn nam còn trêu đùa với câu nói của nhân vật trong chuyện Vợ nhặt" muốn ăn trắng mấy giò này/ Lại đây mà đẩy xe bò với anh nì" làm chúng tôi phì cười dưới mưa.
Công việc thu ngô đã xong bác mời chúng tôi vào nhà uống nước.Căn nhà cấp bốn đã xuống cấp, trong nhà chi chít những chỗ dột, những hạt mưa rơi xuống nền đất qua những kẽ hở của mái ngói, đồ đạc trong nhà đơn sơ và đã cũ, bộ bàn ghế đã lung lay...Vừa uống nước vừa ngồi nghe lời tâm sự của bác về những câu chuyện cuộc sống rồi những thiếu thốn về vật chất đã khiến cho 2 người con của bác phải ngừng học để đi làm ăn xa, bác trai thì không được khỏe nên mọi công việc trong gia đình bác gái phải tự mình gánh vác, lam lũ ,vất vả nên nhìn bác đã già đi trước tuổi rất nhiều, đôi bàn tay gầy guộc, chai sạn của người mẹ ấy cầm lấy tay chúng tôi nói chuyện mà những giọt nước mắt bác ngừng tuôn rơi được khi nghĩ đến những đứa con trạc tuổi chúng tôi mà không được đi học nữa. Làm cho chúng tôi chỉ biết nín lặng nhìn nhau, cố ngăn những giọt nước mắt. Tôi thấy trong cổ mình nghẹn lại, khóe mắt cay cay…Tôi nghĩ đến mẹ của mình ở nhà, bất chợt trong lòng nhói lại, bởi những lam lũ, vất vả mà các mẹ đã vì chúng tôi, dành tất cả cho chúng tôi để mong chúng tôi nên người.
Trời đã ngớt mưa đội chúng tôi xin phép bác ra về, bác không ngừng cảm ơn rồi bác còn cố đưa vào tay chúng tôi 1 túi lạc bắt chúng tôi nhận. Cảm ơn tấm lòng của bác xong chúng tôi xin gửi lại bác, hẹn hôm sau đến chơi rồi ra về.
Buổi lao động cùng với tình huống bất ngờ và câu chuyện của người mẹ ấy để lại trong lòng chúng tôi nhiều cảm xúc khác nhau. Cả buổi tối trong đầu tôi luôn hiện ra hình ảnh về bác, đó là người phụ nữ có nụ cười nhân hậu và một ánh mắt hiền hòa. Chúng tôi biết không thể nào giúp cho cuốc sống của bác bớt những khó khăn nhưng trong những ngày còn ở đây chúng tôi thống nhất sẽ thường xuyên tới giúp đỡ và thăm hỏi bác ấy. Và trong chúng tôi, không ai bảo ai, tự chúng tôi hiểu rằng chúng tôi cần cố gắng cống hiến, giúp đỡ cho người dân, cho địa phương nơi đây nhiều hơn nữa, đặc biệt là chúng tôi cũng có thêm quyết tâm để cố gắng học hành tốt hơn khi trở về Trường để không phụ lại công sức của bố mẹ bao năm vất vả nuôi chúng tôi ăn học.
Thời gian mà đội hoạt động chỉ còn được tính theo ngày. Phải rời xa nơi đây, chắc có lẽ trong lòng mỗi người sẽ có một cảm xúc riêng khó có thể diễn tả được.Với tôi nơi đây có gì đó làm tôi lưu luyến, giá như thời gian đi tình nguyện có thể kéo dài thêm một chút nữa thì thật tuyệt.
Phương Độ những ngày qua mưa kéo dài khiến cho công việc lao động tình nguyện của đội và các hoạt đông khác bị gián đoạn. Nhưng hy vọng ngày mai khi thức dậy bầu trời sẽ trở nên trong sáng để đội lại có những ngày lao động đầy thú vị và những cuộc trải nghiệm mới.
Phương Độ 21/7/2014
Hoàng Thị Hồng Nhung
Đội TNTN Xây dựng Nông thôn mới 2