Những ngày cuối tháng 7, cái nắng chói chang của mùa hè càng thêm oi ả, từ sáng sớm rồi cho đến khi màn đêm buông xuống, cái không khí ấy vẫn âm ỉ. Đêm nay, là đêm cuối cùng tôi và các bạn tôi còn có dịp tổ chức sinh hoạt hè cho các em nhỏ tại địa bàn hoạt động (xã Phương Độ - huyện Phúc Thọ). Một cảm giác miên man, buồn vui đan xen với nhau.
Buổi sáng sau khi tổ chức lớp kĩ năng sống “kĩ năng làm việc nhóm” cho các em học sinh Trung học Cơ sở Phương Độ chúng tôi dành trọn thời gian làm thiệp tặng và chuẩn bị mọi thứ cho buổi sinh hoạt hè cuối cùng chia tay các em thiếu nhi. Những tấm thiệp mà lần đầu tiên tôi và các bạn làm. Với những đôi tay không chuyên, nhìn chúng “hoa lá cành” không theo một ý tưởng nào. Trông có vẻ không được hấp dẫn cho lắm, chẳng được giống như những tấm thiệp mua sẵn ngoài cửa hàng nhưng đó là công sức mà cả đội đã chung tay lại cùng làm, chất chứa bên trong là những tình cảm gần gũi, sâu sắc mà mỗi chúng tôi dành cho các em thơ nơi miền quê này. Lén đọc vài bức thiệp của các bạn trong đội, tôi thấy những dòng chữ mà các bạn gửi gắm đến các em chan chứa tình cảm biết bao: “chúc em mau ăn chóng lớn...chúc em học giỏi, vâng lời, lẽ phép với ông bà cha mẹ...chúc em...hãy ngoan và đừng nghịch ngợm...anh chị yêu các em….” Những dòng ấy không giống như hình ảnh mọi ngày sinh hoạt hè cùng các em nhỏ vẫn thường hay nghiêm khắc với tụi nhóc. Thế mới thấy Nông thôn 2 yêu trẻ thơ thế nào.
Những tấm thiệp nhỏ
Cả một ngày rậm rịch chuẩn bị cho buổi tối hè sinh hoạt thiếu nhi tuy mệt khi còn phải chuẩn bị cho lễ thắp nên tri ân, thu dọn đồ đạc về Trường , vậy mà anh chị nào mặt cứ hớn ha hớn hở, cười giòn tan sau khi cho ra đời một “đứa con tinh thần” mang tên thiệp. Tối đến ai cũng hớt ha hớt hải nhanh chân ra Ủy ban lo nốt các công đoạn cuối cùng cho cuộc thi tài năng dành cho các em và đêm chia tay.
Cứ tưởng mình ra sớm. Ai ngờ khi cả đội ra tới cổng Ủy ban thì đã nhìn thấy bọn trẻ ngồi đó đợi chúng tôi từ lúc nào chẳng biết. Bọn trẻ lễ phép chào chúng tôi và nhanh chân theo chúng tôi lên hội trường để tham gia buổi sinh hoạt.
Giờ sinh hoạt trở nên trầm lắng hơn mọi ngày, có lẽ chúng đã nhận ra điều gì đó. Hẳn là nhớ ra hôm nay là ngày gì giữa chúng với đội của tôi. Khuôn mặt chúng lúc đó có vẻ buồn bã, đôi mắt thơ ngây nhìn chúng tôi như muốn nói gì đó mà lại không dám. Biết là như vậy nên “Hinh công chúa” (biệt danh của đội đặt cho Hinh) đã lên dẫn chương trình bởi lẽ các em nhỏ rất yêu quý anh chàng này do anh chàng khá hóm hỉnh, hài hước. Hinh vừa bước lên, cất lời dẫn “xin chào các bạn nhỏ” thì hàng loạt những tràng vỗ tay không ngừng. Oa...Anh Hinh công chúa chẳng khác nào MC “nổi tiếng” vừa cất lời đã làm náo động cả một hội trường. Nào là “anh Hinh công chúa kìa!!....oa Hinh điệu đà, anh đấy sao...”. Cứ như Hinh là người nổi tiếng ! Em nhỏ nào cũng ái mộ. Chắc hẳn lúc đó, “đồng chí” Hinh vui lắm và sẽ chẳng bao giờ quên được khoảnh khắc đó trong mùa tình nguyện. Tôi và các bạn của mình cũng vậy, làm sao có thể mà quên đi cái ôm, cái hôn, những lúc chơi đùa bên chúng...
Chương trình chia tay các bạn nhỏ được bắt đầu sau những lời dẫn về chủ đề chính của chương trình do Hinh công chúa dẫn lời và tổ chức trò chơi “Ban nhạc giao hưởng”. Nhớ lại trò này mà đến giờ tôi vẫn ôm bụng cười không ra tiếng. “Ban nhạc giao hưởng” gồm bốn đội chơi với tên gọi “tùng tùng”, “cắc cắc”, “cheng cheng” và “cốc cốc”, khi Hinh công chúa chỉ tay vào dội nào thì đội đó cùng nhau nói ra tên đội mình. Ấy vậy là có hẳn một bản hòa tấu độc đáo hết “tùng tùng, các các” lại “cheng cheng, cốc cốc”, nhạc trưởng là Hinh công chúa múa tay loạn xạ hết cả nên, nhạc công là các em nhỏ thì gào hét ầm ĩ thi tài.
“Công chúa Hinh” hướng dẫn các bạn nhỏ chơi trò chơi
Món quà đến từ các bạn nhỏ dành tặng các anh chị tình nguyện viên
Trải qua màn thi tài “Ban nhạc giao hưởng”, Dương Trang – MC chính của hoạt động sinh hoạt hè cho các em nhỏ thay Hinh công chúa dẫn tiếp chương trình với trò chơi nói thật. Thông qua trò chơi này, chúng tôi có dịp nghe thấy nhiều tâm sự của các em. Trong đó có em đã nói rằng “...em xin lỗi anh chị, em đã không ngoan, em đã nói chuyện và làm ồn khi anh chị dạy hát...”, “...em xin lỗi vì đã sơ suất khi có lần em nghịch ngợm không chịu nghe lời, làm rơi vỡ chiếc cốc mà các bạn đang uống nước, để anh chị buồn lòng ạ...”. Vậy đấy, trẻ con thơ ngây đến lạ, chỉ có một lỗi nhỏ mà nhớ mãi và cảm thấy có lỗi.
Những giây phút cuối tổ chức sinh hoạt hè cho các em
Trải qua vài trò chơi, tiếng cười thật giòn giã thì những phút cuối cuộc chia ly thật trầm lắng. Hai mươi ngày hoạt động tại xã Phương Độ với 9 buổi sinh hoạt hè cùng các em nhỏ trôi qua thật nhanh chóng. Giờ thì cũng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của các bạn khi ngắm nhìn lũ trẻ hồn nhiên ngước nhìn. Xa chúng, đội tôi sẽ nhớ, thật là nhớ những khuôn mặt mới ngày nào còn xa lạ. Đám trẻ nhỏ thấy vậy chúng ngước nhìn nhau rồi cùng khóc òa. Thế đấy, trẻ con dễ cười, dễ khóc. Khi cười thật đáng yêu mà khi khóc thì thật đáng thương. Vậy là bạn nào bạn nấy trong đội tôi vòng tay ôm chúng – cái ôm ấm áp, vỗ về, cái ôm tạm biệt.
Buổi cuối cùng của sinh hoạt hè cho thiết nhi thật nhiều nước mắt. Nước mắt của anh chị tình nguyện viên và của các em nhỏ khi lời cảm ơn của anh Mạnh – bí thư Đoàn xã cất lời cảm ơn đội sinh viên tình nguyện đã giúp xã tổ chức nhiều buổi sinh hoạt cho các em nhỏ thật thú vị và ý nghĩa. Nhất là khi anh cùng các bạn nhỏ hô vang “cảm ơn các anh chị sinh viên tình nguyện, chúng em yêu anh chị nhiều, hẹn gặp lại”....
Sẽ nhớ về các em nhiều lắm !
Phương Độ, ngày 24/7/2014
Lưu Thị Hải Anh
K61A- Khoa Ngữ Văn
Đội Xây dựng Nông thôn mới 2