Vậy là một mùa thi nữa đã qua, chúng tôi hoàn thành chiến dịch “Tiếp sức mùa thi”. Sau những gắn bó với những người cùng chốt, chúng tôi vẫn phải nói lời tạm biệt để tiếp tục đi trên con đường xanh chúng tôi đã chọn. Ngày chúng tôi đi, trời đổ cơn mưa rào… Cơn mưa như xoá tan mọi ưu phiền trĩu nặng, cơn mưa cuốn đi những cảm xúc lưu luyến chẳng muốn rời xa, mọi người tiễn chân chúng tôi trong làn mưa bay, để từng lời chúc thấm vào từng hạt mưa, rơi trên vành mũ. Đột nhiên, trong một giây phút, tôi thấy đội của tôi mạnh mẽ và trưởng thành đến lạ, không một chút do dự, không một chút dao động, mang khí thế cống hiến hừng hực lên đường về với Phúc Thọ…
Chia tay ngôi nhà KTX
Mưa vẫn tiếp tục rơi…
Hầu như tôi chẳng ước mong gì hơn nữa, một tập thể, mưa bão dừng lại sau cánh cửa xe ô tô. Mặc cho mưa rơi, mặc cho gió lạnh, chúng tôi cùng nhau hát, cùng nhau ngân nga những giai điệu quen thuộc “Ta đi vòng tay lớn mãi, để nối sơn hà…”. Mưa lạnh bên ngoài cửa, nhưng làm sao lạnh được tâm hồn. Chúng tôi vẫn đi, chúng tôi đội một bầu trời mưa, cho dù biết trước sẽ ướt hay nặng hơn là cảm lạnh, thì chúng tôi vẫn một lòng đi xuyên qua cơn mưa ấy với tất cả những tâm huyết của tuổi trẻ.
Tại hội trường xã Long Xuyên
Phúc Thọ đón chúng tôi bằng cơn mưa rả rích, từng hạt mưa như reo vui chào đón chúng tôi, những người con áo xanh một lòng muốn dâng hiến sức trẻ. Mưa trên đầu nhưng nắng ở trong tim. Từ ngày hôm nay, chúng tôi được về chung một nhà, như những người anh em thực sự. Từ ngày hôm nay, một đội 24 người, bao bọc, bảo vệ, chia sẻ và yêu thương nhau. Một gia đình với một người anh cả, một ngôi nhà ấm áp chặn mọi bão giông mưa gió.
Những ngày đầu tiên của chúng tôi gắn với những cơn mưa…
Mưa khi chúng tôi vận chuyển bàn ghế để biến 2 phòng học thành một phòng ăn và một phòng ngủ. Mưa khi chúng tôi cùng nhau nấu bữa ăn đầu tiên. Ở kí túc ăn mì tôm xô, thì ở đây, chúng tôi ăn mì tôm chậu. 24 con người cùng nhau ăn 2 chậu mì tôm, yêu thương nhau nên nhường nhau từng chút. Bữa cơm gia đình, bữa cơm ấm áp thật sự. Mặc dù chỉ là mì tôm, nhưng món mì ấy với tôi, tự nhiên ngon đến lạ …
Đêm đầu tiên bên nhau, đây là lần đầu tiên trong chiến dịch hè này, cả đội chúng tôi được ôm nhau ngủ. Đêm mưa ở Phúc Thọ lạnh hơn nhiều so với kí túc, nhưng chúng tôi thấy rất ấm, cảm giác cho dù xoay sang bên nào cũng có thể ôm đồng đội của mình, cảm giác êm ái ngay cả khi nằm ngủ dưới sàn đất, cảm giác ấy ru chúng tôi vào một giấc ngủ sâu.
Tôi tin đó là cảm giác hạnh phúc mà sức mạnh tập thể đem lại…
Ngày làm việc đầu tiên của chúng tôi cũng vẫn là một ngày mưa. Nhưng mưa cũng không cản được bước chân của những em học sinh của trường tiểu học Long Xuyên đến để sinh hoạt buổi đầu. Những ánh mắt ngây thơ, những câu hỏi ngô nghê của các em chính là những sự đền đáp quí giá nhất mà chúng tôi nhận được. Chúng tôi tổ chức trò chơi, nhìn các em vô tư cười đùa và hưởng ứng nhiệt tình trò chơi của chúng tôi, chúng tôi cảm thấy như một lần nữa được sống trong tuổi thơ. Có ai đó đã nói với tôi: tiếng cười là sự gắn kết nhanh và tuyệt vời nhất. Đúng vậy, chúng tôi, những thanh niên mặc áo xanh màu Đoàn, và những em bé trong màu áo trắng học sinh đã đến gần nhau hơn bởi những tiếng cười.
Tôi biết kế hoạch của chúng tôi cũng chỉ mới bắt đầu, nhưng sao trong một vài giây phút tôi đã bắt đầu cảm thấy tiếc nuối mùa hè của tôi – một mùa hè đầy mật ngọt.
Đội Chung tay xây dựng Nông thôn mới